Nguyên Thạch

Tiếng Mẹ Hát


Sáng ra biển
Nghe lời mẹ hát
Sóng trùng khơi dào dạt tiếng buồn
Mây đong đưa,đôi mắt mẹ sầu tuôn
Con nước đục lạc nguồn trôi mãi


Trưa xuống phố
Tôi nghe người em gái
Trong quán bar giọng tê tái cuộc đời
Lảm kiếp hoa để phục vụ khách chơi
Nghe não nuột
Em ơi đứt ruột


Xế ghé đồng hoang,em cầm cây cuốc
Cuốc đất nâu
Hay cuốc chính đời mình
Từng nhát khô,bật chữ nhục vinh
Em chợt khóc
Khóc cho tình đất mẹ


Giữa canh khuya,lều tranh tôi ghé
Tiếng bé thơ sớm mất mẹ kêu gào
Trong âm vang tôi nhận thấy nỗi đau
Dẫu năm tuổi ,chưa vào cuộc sống


Buồn lên non
Trời cao gió lộng
Mẹ thở than trông ngóng đàn con
Vừa thiết tha vừa hờn tủi mỏi mòn
Đẫm nước mắt cho đàn con đốn mạt


Cả vùng trời,rạng đông nghe mẹ hát
Một đảng ma cô
Một lũ bạc tình
Một bọn vong nô
Một lũ bội tình...


Một bọn ma cô
Một lũ bạc tình
Một đám vong nô
Một lũ bội tình...


Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 30.10.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tiếng Mẹ Hát"